DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
[Truyện bạn đang đọc được up full tại WapSo1.Pro, chúc bạn có những giây phút thư giản vui vẻ]

[Một tác phẩm sắp kết thúc, đừng quên truy cập lại WapSo1.Pro để đọc nhiều truyện hay nữa bạn nhé, cảm ơn đã tin dùng, chúc bạn luôn thành công trong cuộc sống,thân..!!!]
This feature is currently unavailable on this XtGem account - please contact site administrator / upgrade the account. All submitted e-mails will be delivered after the feature is re-enabled.



Anh + Em = Một Tình Yêu Đẹp

CHAP 1: 
_Anh nè, nếu mai đây em có chết anh sẽ mãi yêu em chứ_ 
_ Mãi mãi yêu em, cô pé ngốc của anh _ 
_ Mãi mãi hả anh_ 
_ Ừk, mãi mãi_ 

_ híc....híc...híc, bùn wá anh ơi, phim nay bùn wá, thôi kô coi nữa đâu, tắt đi anh- Nó vừa khóc sướt mướt, vừa kéo áo Hoàng giật giật đòi tắt TV 
_ Hỳ, sao em mít ứơt thế, chưa j đã khóc rồi- Hoàng lau nc mắt cho Nó, cười hiền 
_ híc...híc...tắt đi anh, kô tắt em giận đó- Nó đe 
_ Rồi rồi, tắt rồi đó đc chưa công chúa- Hoàng với lấy cái remote nhấn nút 'tắt' 
_ Hỳ chỉ có anh là thương em nhất thôi- Nó cười tươi, Nó là vậy dễ khóc cũg dễ cười, đó cũg là lí do khiến 1 hotboy nổi tiếng ở trường như Hoàng thík Nó, 1 cô pé ngốc ngếch 
_ Kô coi phim, zậy.... chúng ta làm j- Hoàng hỏi 
_ Ừk...thì.... hay chúng ta ra biển chơi nghen- Nó đề nghị 
_ Ừk zậy đi thôi 
Thế là Hoàng đèo Nó suốt quãng đường dài gần 4km bằng xe đạp để đến đc bãi biển Nó thík 
Mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ liên tục thay phiên đổ trên mặt Hoàng, nhưng trên môi vẫn kô thôi suất hiện nụ cười 
_ hehe, đến biển rồi, mát quaaaaaaa- Nó la lên, dang 2 tay, hít thở kô khí 
_ Ùk- Hoàng cầm tay Nó, dắt đi dạo trên bãi biển 
Hoàng và Nó, 1 ng` đẹp rạng ngời, cao ráo, thông minh, còn 1 ng` kô đc đẹp lắm, lùn tịt, ngốc nghếch, cả hai cầm tay nhau, củg dạo bc trên bãi biển, cùg hoà quyện vào gió, cát và những đợt sóng nhè nhẹ cứ nư chực chờ Nó đạp chấn xuống là laị xông lên lấn áp bàn chân nhỏ pé của Nó. Thật hạnh phúc, chỉ 1 câu nói ngắn, nhưng tràn đầy ý nghĩa 
_ Mỏi chân wá, ngồi nha anh- Nó cúi ng` xuống, xoa xoa chân, mặt nhăn lại, giật tay Hoàng 
_ Hỳ, ừk- Hoàng luôn luôn chiều Nó, chỉ vì Hoàng rất yêu Nó- ngồi đây đi 
_ Ừk, hehe- Nó cùng Hoàng ngồi xuống 
_ Hừm! biển đẹp wá em hen- Hoàng nói bông lung 
_ Phì! sao lần nào anh cũg noí câu đó khi ra biển zả- Nó trề môi nói 
_ Anh thík 
_ Sở thík đặc biệt nhỉ- Nó nói như mỉa mai 
_ Hỳ, mà sao em thík ra biển wá zậy, cứ mỗi lần bùn là em đòi ra biển, sao zả 
_ Em đâu có thík đâu 
_ Hửh- Hoàng mắt chữ O miệng chữ A- Zậy sao đòi ra biển 
_ Vì anh thík mà 
Chụt- Hoàng hơi ngạc nhiên rồi từ từ quay qua hôn nhẹ lên má Nó, làm mặt Nó đỏ bừng lên, trông yêu cực 
_ Gì zả- Nó quay qua chỗ khác, ngượng ngùng nói 
_ Hỳ, tai em dễ yêu wá, nên anh...- Hoàng bỏ lững câu, nhưng chỉ nhiu đó đã khiến mặt Nó đã đỏ nay còn đỏ hơn
_ Ghét ghê, anh chỉ đc cái miệng- Nó đánh thùm thụp vào người Hoàng, Hoàng ôm chặt Nó vào lòng, tay xoa đầu Nó, khiến Nó kô đánh đc- Buông em ra, anh làm j zả 
_ Em yên đi, đừng động đậy đc kô, anh mún ôm em 1 lát 
_ Xí, mún ôm em làm j 
_ Ko bík nửa, chỉ mún ôm em thôi, thế thôi 
_ Anh nè, em mún hỏi anh 1 chuyện đc kô 
_ CHuyện j- Hoàng thả Nó ra 
_ Anh nè, nếu mai đây em chết anh vẫn mãi yêu em chứ 
_ MÃi mãi yêu em, cô bé ngốc của anh 
_ Mãi mãi hả anh 
_ Ừk mãi mãi 
_Kô chịu đâu, kô đc mãi mãi đâu đó bík chưa 
_ Sao vậy, anh nghĩ tất cả các cô gái đều mún bạn trai mình mãi mãi yêu mình dù có bất cứ chuyện j xảy ra mà 
_ Em khác họ, em yêu anh, lỡ em có xảy ra chuyện j mà anh….kô iu ai, anh ở ‘‘giá’’ thì em sẽ kô đc yên đâu 
_ Hỳ, cô pé ngốc, em mún j cũg đc 
_ Sao anh lại yêu em 
_ Em đã hỏi anh câu này nhìu rồi mà, sao h lại hỏi nữa 
_ Thì anh trả lời đi, em mún nghe anh nói thật nhìu lần 
_ Vì em đẹp nhất trong các cô gái ( nghe là bík nói dối rồi (*-*) ) 
_ Hehe, thík wá đi, từ h mỗi sáng gặp em, anh đều phải nói như vậy đó, nhớ nha, kô em giận đ, hehe 
_ Đc rồi, em đẹp nhất, chỉ có em thôi đó 

CHAP 2: 
_ EM nghĩ h chưa phải lúc, anh nên chờ thì hay hơn_ 

Nghe 2 người nói chuyện mà da gà tao cứ thay phiên nhau mọc lẹn nè, sến wá đi- Nga nói 
_ Anh ý dễ thương wá hen- Nó cười tươi 
_ Mày kô sợ hả- Nga dè chùng nói 
_ Hở, ý mày là sao? sợ chuyện j?- Nó ngu ngơ hỏi 
_ Thì Hoàng là hotboy còn mày chỉ là 1 con bé bình thường kô hơn kô kém, mày kô sợ sau này Hoàng sẽ chán mày àh- Nga nói, mặt tỏ vẻ lo lắng 
Nga là vậy, tuy cũg chỉ là 1 cô gái có than thế bình thường như Nó, nhưng Nga lại sở hữh khuôn mặt cực đẹp, khuôn mặt mà bất cứ cô gái nào cũg mún có, nhưng cũg còn 1 điều khác nữa là Nga là 1 ng` bík lo xa và có linh cảm tương đối chính xác còn Nó chỉ là 1 con pé hậu đậu, vui tươi và thường kô nghĩ j đâu xa, Nó chỉ bík sống tốt giây phút hiện tại 
_ Con này mày trù bạn mày àh- Nó dí đầu Nga nói, mặt nhăn dúm lại. Thật ra khi đc Hoàng ngỏ ý, Nó cũng đã rất bối rối, nhưng vì là 1 ng` vô lo nên suy nghĩ đó ngay lập tức đc cái đầu của Nó đá văng’ ra 
_ Tao kô bík, tao có linh cảm sẽ có chuyện j đó sẽ xảy ra với tụi mày, tao chả có y j khác 
_ Thì…kệ đi, mày nghĩ nhìu làm j, nghĩ chỉ nặng óc thôj, chuỵên đó đáng nhẽ là tao lo chứ, việc j mày fải lo, mày đừng suy nghĩ nữa- Nó cô trấn an mình và cả Nga 
_ Tuy mày- Nga chu mỏ nói 
_ Hù!- có 1 ng` đập vai Nó 
_ Ai zả- theo quán tính, Nó quay lại thì nhìn thấy Hoàng, Nga cũng quay lại và cũg gặp cái khuôn mặt baby của Hoàng 
_ Sao anh lại đến đây- Nó nói 
_ Ừk, sao ông bík bọn tui ở đây- Nga cũg ngạc nhiên kô kém vì nơi Nó và Nga đang ở là ‘căn cứ bí mật’ của Nó và Nga, kô ai bík 
_ Kái j Trương Trọng Hoàng nay mún bík thì sẽ bík- Hoang đập ngực tự đắc 
_ Thôj ghê wá đi, nói thật, ai nói cho ông nghe zả- Nga hỏi, khuôn mặt nhăn lại 
_ Hỳ, thì tui nói nà, phải kô anh- Nó quay qua Hoàng nói 
_ Ừk- Hoàng cười nói 
_ Bík ngay là bà, lúc đầu tui hơi nghi, nhưng kô chắc, chỉ có cái miệng kô bao h đóng của Hoàng Phương Ân nói thôj- Nga nói ra vẻ tiên tri 
_ Hửh, bà nói kái j, cái j mà cái miệng kô bao h đóng, j mà chỉ có, bà chết đi nà- Nó đánh bộp bộp vào ng` Nga 
_ Anh thấy Nga nói đúng mà, chuyện j vào tai em thì kô đầy 1’30’’ sau nó liền đc đưa ra bằng cái miệng, hihi- Hoang cưòi nói 
_ Cả anh nữa, anh hùa với Nga chọc em hả, cho anh chết nè- Khỏi nói thì số kiếp của Hoàng cũg giống như Nga rồj ^^! 
_ Thôj, em đừng đánh anh nữa, vào việc chính đi- Hoàng nghiêm mặt khiến cả Nó và Nga đều giật mình 
Lúc này, điều Nó đang nghĩ trong đầu chính là những lời nói lúc nãy của Nga, phải chăng Hoang chia tay Nó?, phải chăng đã có chuyện j xảy ra?... 
_ C..có..j a..anh nói đi- Hoàng cố gắng nói 
_ Ừk… thì…nhà của anh đó, có tổ chức tiệc mừng công ty gia đình anh tròn 50 năm, anh định mời em và Nga đi, đi kô? 
_ Phù!, hết hồn, em tưởng có chiện j chứ- Nó tỏ vể mãn nguyện 
_ Hở, có chuyện j àh- Hoàng giương đôi mắt 2 mí nhìn Nó 
_ Ơ.. ơ kô có j, hehe- Nó cười giả lả 
_ Bà suy nghĩ chuyện tui nói phãi hôk- Nga ghé vào tai Nó thì thầm 
_ La..làm j có, bà toàn nói bậy kô hà- Nó lắp bắp như gà mắc tóc 
_ Thôj..thôj, vậy 2 em có đi kô zậy- Hoang hỏi 
_ Ừk, Ân đi em đi- Nga nhìn Nó 
_ Ế, sao đùn wa cho tui zả, tui..tui..tui định…dịnh bà đi thì tui đi đó- Nó lại đùn wa cho Nga 
_ Nè, 2 ng` ngại nhà anh lắm hả?, sao mà ng` này đùn wa chon ng` kia, ng` kia lại đùn trở lại wa cho ng` này, rốt cuộc là sao- Hoang bực dọc nói 
_ Thực ra là…ừk. thì tụi em ngại nhà anh đó, anh cũg phải hỉu cho tụi em chứ, gia cảnh tụi em có đc bằng gia đình nàh anh đâu, ba mẹ em đi làm công nhân còn ba mẹ anh là giám đốc, anh hỏi xem em có giám đi kô- Nó nói 1 lèo rồi bỏ đi, những giọt nc mắt đã rơi trên khuôn mặt bé bỏng của Nó 
_ Ân nói đúng đó, bọn mình cảm thấy ngại lắm, đi rồi mọi ng` đàm tíu, bọn mình sợ- Nga nói nhẹ nhàng hơn Nó, nhưng ý nghĩ thì xâu hơn Nó nhìu 
_ Nhưng anh đâu có nghĩ j đâu- Hoàng nhìn Nga bang con mắt khó hỉu 
_ Hoàng ko nghĩ, nhưng ng` khác nghĩ, chỉ riêng chuỵên Hoàng và Ân quen nhau, nó đã phải chịu kô ít những lời nặng từ mọi ng` rồi, nói chi đến đi tiệc nhà anh, em sợ Nó sẽ chịu kô nổi- Nga nhìn Hoàng, nhún vai 
_ Hửh, vậy àh, vậy mà Ân chưa bao h nói với anh, lúc nào cũng thấy cô ấy cười, nên anh….kô ngờ cô ấy lại chịu khổ đến vậy, nhưng…thật lòng anh rất mún giới thịu cô ấy cho cha mẹ anh bík, hừm!- Hoàng thở dài 
_ EM nghĩ h chưa phải lúc, anh nên chờ thì hay hơn 
_ Em kô hỉu thế giới của bọn anh đâu, nó káhc với thế giới của em, vì vậy anh lun đi chơi chứ rất ít khi ở nhà, rất ít khi xuất hiện những nơi xa hoa- Hoàng nhìn ra xa, ánh mắt xa xăm, xuất hiện nổi buồn 
_ Thôi, anh suy nghĩ đi, em đi- Nga nói rồi bỏ đi. Bóng cô khuất dần sau hang cây rậm rạp 
_ Nếu mún gặp Ân, anh phải làm j- Hoàng như nhớ ra đìu j, anh ngẩng mặt lên cố nói thật to 
_ Bãi biển- Và sự đáp trả lại là 2 chữ 
Nga đi nhưng Hoàng vẫn ngồi đó, ngồi tại 1 ngôi nhà hoang đc Nó và Nga trang trí lại thành ‘căn cứ bí mật’. Ngồi 1 hồi lâu, Hoàng đứng dậy và quyết định đi về phía biển.... 

CHAP 3: QUYẾT ĐỊNH… 

Sau khi bỏ đi, Nó kô bík phải đi đâu, Nó chưa muốn về nhà, và chỉ còn 1 nơi mà Nó có thể đến- đó là bãi biển, ngôi nhà thứ 3 của Nó (ngôi nhà 1 là nhà của Nó, ngôi nhà 2 là trường, ngôi nhà 3 là bãi biển, ngôi nhà 4 ‘căn cứ bí mật’), đi dạo vòng quanh bãi biển, từng đợt gió đập vào mặt Nó, những dợt sóng ùa đến chân Nó, chỉ khi buồn hay có tâm sự Nó lun tìm đến đây, Nó cảm thấy ở đây thật thoải mái, Nó ước sẽ có 1 căn nhà ở đây để hằng ngày đc ngẵm bãi biển trong xanh, từng dợt tàu thuyền ra khơi,… nhưng nhà Nó kô đủ điều kiện, tuy chỉ có 4 ng` nhưng ba mẹ Nó đã phải làm rất nhìu, mà gia đình chỉ đc gọi là khá giả. Đi dạo 1 lúc lâu, Nó quyết định ngồi, ngôi chỗ mà Nó và Hoàng thường ngồi. 
Nó thật sự rất muốn hiểu tại sao ông Trời lại để Nó và Hoàng gặp nhau, yêu nhau rồi lại tạo ra 1 khoàng cách khá dài, rộng giữa nhà Nó và nhà Hoàng, nếu Hoàng và Nó kô gặp nhau sẽ kô yêu nhau thì lúc này Nó đâu cảm thấy khó sử trc lời đề nghị về nàh của Hoàng, trong thâm tam Nó rất muốn đến nhà Hoàng, muốn gặp mặt cha mẹ Hoàng nhưng kô đc, Nó kô muốn đối mặt với họ, Nó sợ họ sẽ khiến Hoàng phải xa Nó, buộc Hoàng phải bỏ Nó, Nó kô muốn chuyện đó xảy ra, tuy Nó đc nghe rất nhìu điều về gia đình Hoàng, rằng cha mẹ Hoàng là ng` rất dễ mến, rất lương thiện và kô ‘phân biệt chủng tộc’, nhưng Nó cũg hỉu kô 1 cha mẹ nào mún con mình quen với ng` kô ‘cùng đẳng cấp’ với mình. Chỉ từng ấy suy nghĩ trong đầu Nó thôj mà đã khiến Nó phải rất khổ sở rồi nói chi vẫn còn rất nhiều, rất nhiều điều nữa, Nó kô muốn nghĩ đến, Nó kô muốn như Nga luôn lo lắng, suy nghĩ về chuyện tương lai, nhưng trong thời điểm này, Nó ko suy nghĩ, ko lo lắng ko đc, Nó cần quyết định tương lai của Nó. 
Quyết định, 2 từ ấy nếu nói ra thì quả thật rất dễ, nhưng để thực hiện thì cần 1 khoàng thời gian khá dài nếu kô muốn nói rất dài, đối với Nó cũg kô ngoại lệ, rất khó để thực hiện cái quyết định trong đầu của Nó bây h, quyết định mà Nó kô muốn nghĩ, kô muốn thực hiện, nhưng nếu Nó thực hiện thì cả Nó và Hoàng sẽ kô phải lo lắng nữa. 
Đang mien man suy nghĩ, giải quyết dống ‘tơ’ rối trong đầu, từ đằng xa có 1 bóng ng` káhc cũg đang suy nghĩ, và tiến lại phía Nó. Ngồi kế Nó mà Nó vẫn kô hề nhận ra 
_ Ân! Hoàng Phương Ân- Ng` đó gọi to 
_ Hở..hở, sao bík ở đây mà đến vậy- Nó nạgc nhiên khi thấy ng` đó 
_ Bà nghĩ tui là ? tui là bạn bà đó, tui là ng` bík bà, chơi với bà từ khi đầu bà còn để tóc 3 chỏm đó- Ng` đó nói to, ra là Nga, cô nàng lo cho Nó nên đã đến chỗ này để an ủi Nó 
_ XIn lỗi, mà bà đến đây làm j?- Nó lại típ tục đưa ra những câư hỏi vô lí đến nổi khói từ tai Nga cứ phun ra 
_ Thiệt đúng là!, tui quan tâm bà, đến xem bà có sao kô?, zậy đc kô? 
_ Hỳ, cảm ơn bà, tui kô sao, tui ổn mà- Nó gượng cười để trấn an Nga và cũng để lấy lại sự bình tĩnh cho bản than 
_ Tuỳ bà thôj 
_ Mà tui muốn hỏi bà 1 chuyện 
_ Cứ hỏi 
_ Thôi mà, bà đừng giận nữa mà, bà luôn là bạn tốt của tui, kô bao h thay đổi, làm ơn đi bạn tốt, đừng giận nữa moà, bà giận nhìn bà xấu lắm đó 
_ Mệt, tui kô iu mình như bà đâu, bà khỏi dung cách đó zới tui 
_ Thôi moà, cho xin lỗi moà, bat ha lỗi thì mún tui làm j cũg đc 
_ Là bà nói nghen 
_ Òm, chắc chắn lun 
_ Hehe, zậy có j hỏi đi 
_ Éc, bạn bè mà lợi dụng nhau zậy àh 
_ h bà có hỏi ko, kô hỏi tui đi zề 
_ Thôj, ngồi đây đi, thật ra...tui muốn hỏi... ờ… 
_ Trời ơi, có j nói thằng đi, cứ ấp a ấp úng mãi, bà kô chán nhưng tui thấy chán đó bà có bík kô 
_ Her her, cho xin lỗi, tui mún hỏi là tui với Hoàng có nên típ tục kô? 
_ Tui kể bà nghe 1 câu chuyện nha, có 1 cô gái kia, cô ấy rất đẹp, đẹp hơn tui lun ák, cô ấy đem long iu 1 ng` con trai, xấu xấu như bà ák 
_ Thui đi, bà giỡn hoài, đàng haòng chút đi 
_ hehe, tui chỉ mún làm cho không gian thoải mái thôj moà, típ nè, cô gái ấy đem long yêu 1 ng` con trai, cậu ta kô đc đẹp cho lắm, nếu ko mún nói là rất xấu nhưng đổi lại câu ta có 1 cái hơn nhữg ng` con trai khác đó là tính tình, cậu ta rất hoà nhã, dễ thương và luôn yêu quí mọi ng` dù là ng` ghét mình, 1 ngày nọ, cô gái ấy quyết định đưa câu ta về nàh để ra mắt, lúc đầu cậu ta kô đồng ý, nhưng về sau do cô gái năn nỉ quá nên cậu cũng đồng ý, đi nhưng câu cũg đã chuẩn bĩ sẵn tâm lí là gia đình cô gái sẽ chê rồi từ bỏ cậư ta, nhưng khi đến gia đình cô gái ấy, cậu bík chuyện j xảy ra kô?- Nga đột ngột dừng, hỏi Nó 
_ Sao tui bík đc, bà kể típ đi- Nó thúc 
_ CHuyện xảy ra típ theo là gia đình cô gái này khá nghèo, ngôi nhà rất đơn sơ, khi đc hỏi thì mới bík gia đình cô ta chỉ làm nông bình thường, khi bík đc vậy, trong long cậu ta rất sảng khoái, nhưng..- Nga chưa nói xog thì Nó chen vào 
_ Cảm ơn câu chuệyn của bà, tui đã hỉu mình nên làm j rồi- Nó cười tươi nói 
_ Bà…bà tính làm j?- Nga dương đôi mắt lên hỏi Nó 
_ Bí mật- Nó đưa ngón trỏ lên miệng, ra hịu 
_ tuỳ bà, thôj tôi về- Nga nói rồi đứng dậy- Trời cũg bắt đầu chuyển màu rồi, bà cũg nên về đi 
_ Òm- Nó ngước lên nhìn Nga- goodnight! 
_ You,too- Nga nói vọng lại- bà chưa nghe hết câu chuệyn đâu- Nga thì thầm 
_ Tôi bík cái kết của câu chuyện, hy vọng lần này cái kết sẽ khác- Đâu đó nơi bãi biển này, có 1 giọng nói ấm áp vang lên, nhưng chỉ Nga nghe đc còn Nó thì kô, lcú đầu thoáng ngạc nhiên vì sự có mặt cua 3ng` này, nhưng rồi Nga cũng bỏ đi vì cô kô muốn dính vào 

Chap 4: SÓNG BIỂN ẬP ĐẾN, THẦN BIỂN HIỆN RA! 

Nó ngồi đó hồi lâu sau khi Nga đi thì cũg quyết định ra về khi trời đã ngả sang màu đen. Về đến nhà, sau khi ăn cơm, học bài, Nó mau chóng lên giường đi ngủ, giấc ngủ đến với Nó rất nhanh 

Còn Hắn: 
Ngồi đó suy nghĩ hồi lâu Hắn cũg quyết định đến nơi đó và tình cơ nghe đc cuộc đối thoại của 2 ng`, và cũg hỉu đôi chút 1 vài chuyện. Về nhà trong tâm trạng vui vẻ, gặp ai Hoàng cũg chào, chào bác bảo vệ khi mở cửa cho mình, chào bác làm vườn đang thu dọn đồ đạc, chào chị giúp việc,…v..v. 

_ Hoàng về rồi hả con- Thấy dưới nhà um xùm lời chào, ba mẹ Hoang bc xuống 
_ Dạ, con chào ba mẹ- Hoàng cười tươi nói- hum nay mẹ chẹp wớ 
_ Cái thằng wỉ này- Mẹ Hoang mắng iu 
_ Hỳ, mà con đói òi, có j ăn hum ạh 
_ Rồi, dì Sáu nấu rồi, vào an đi- Ba Hoàng lên tiếng rồi vào bàn ngồi. Hoàng và mẹ cũg nhanh chóng vào bàn 
(bạn đang đọc truyện tại WapHack.Vn, chúc bạn online vui vẻ)
Đang ăn ngon lành, bỗng mẹ Hoang buông đũa xuống, ngước lên nhìn cậu 
_ Mẹ có chuyện muốn nói với con Hoàng ạh- Bà nhìn Hoàng buồn bã 
_ Àh, con cũg muốn nói với mẹ chuyện này, đó là bạn gái của con…- Hoàng chưa nói xog thì bà đã nhanh nhảu chen vào 
_ Để mẹ nói trc 
_ Dạ, vậy mẹ nói đi ạh- Câu kô mảy may suy nghĩ về hành động lạ thường của mẹ mình 
_ Ờ…ông Trần ấy…ổng là bạn đối tác của ba mẹ cũg lâu rồi…ổng cũg có đứa con gái trạc tuổi con, ba mẹ tính..- Mẹ Hoàng đang nói thì cậu chen vào 
_ thôi, mẹ đừng nghĩ về chuyện đó nữa- Cậu buông đũa nói- Con có bạn gái rồi, con ko nghĩ mình sẽ quen với tiều thư họ Trần mẹ àh 
_ Nhưng cô ấy dễ thương lắm, nếu con gặp con cũg sẽ thík thôi 
_ CÒn bạn gái của con 
_ Con bỏ nó đi là đc, dù j thì cô bạn gái của con cũg đâu có môn đăng hậu đối với con, mẹ nghĩ rồi con cũg sẽ cô ta thôj, nếu con đồng ý, con của ông trần sẽ đợi con 
_ Kô bao h, con kô bao h bỏ cô ấy, con yêu cô ấy- Hoàng đứng phắt dậy, nói 
_ Anh đã bảo mà em kô nghe, cứ 1 mực đòi nói thôj- Ba Hoàng đẩy kiếng nói 
_ Đã vậy mẹ cũg nói với con luôn, tránh để lâu con hỉu lầm, ngay từ đầu mẹ đã kô đồng ý con quen với cô pé đó, cô ta kô hợp với con, cô ta quen với con chỉ vì tiền thôj, con có bík kô 
_ Mẹ bík j mà nói, Ân yêu con, con cũg yêu Ân, tình yêu của chúng con là trong sáng và kô phân bịk giàu ngèo, dù cô ấy có nghèo đến đâu thì đó cũg là tình yêu của chúng con 
_ ư..hừm!-ba Hoàng thắng giọng- con hơi quá rồi đó Hoàng, con nên tôn trọng mẹ của con, dù có đúng hay sai thì bổn phận của con là phải vâng nghe lời mẹ, đãng nhẽ ba mẹ đã đồng ý thay con nhưg vì đây là thế kì 21 bà mẹ kô mún ng` ngoài nghĩ này nọ nên ba mẹ mới hỏi ý con, dù thế nào thì 2 đứa cũg phải quen nhau 
_ Ba...ba..tại sao lại vậy, con tưởng ba là ng` hỉu con chứ, à..thì ra ba mẹ mún ngày kỉ niệm công ty thông báo việc con và cô Trần j đó wen nhau nên ba mẹ mún con dẫn Ân đến phải kô, cũg may Ân chưa đồng ý, nếu kô chắc con sẽ phải hối hận lắm 
_ Kô nói nhìu, ba mẹ quyết định rồi, con và Trần tiểu thư sẽ phải quen nhau- Mẹ Hoàng nói xog rồi bỏ đi 
Cậu ngồi thụp xuống ghế, khuôn mặt thất thần 
_ Con àh, ba mẹ kô bao h hại con đâu- Ba Hoàng nói- thật ra công ty chúng ta đang rất cần hợp đồng với bên Trần Thị để công ty đứng vững, thật, ba mẹ kô mún ép hôn con nhưng ba mẹ kô còn cách nào khác để cứu công ty, ba xin lỗi, vì ba vô dụng đã khiến con ra nông nỗi này- Nói xog, ổng cũg bc đi 
_ Ba nói j con kô hỉu 
_ Thật ra, ba đã đầu tư thất bại vào 1 việc và việc đó đã thất bại, tiền lỗ đã lên tới hàng triệu tỉ, ba cần hợp đồng của ông Trần để công ty đc típ tục, nhưng nếu như vậy thì ko có j điều quan trọng là ông Trần mún con là con rể ông ấy nếu kô ổng sẽ kô đầu tư vào công ty, con bík đấy nếu kô có số tiền đầu tư đó gia đình mình sẽ lâm vào cảnh khốn khó, nói chi đén các nhân viên lâu năm của công ty, họ sẽ mất việc, gia đình của họ sẽ khốn đốn, ba kô mún như vậy vì thế ba hy vọng con sẽ đồng ý, nếu con đồng ý ba hứa sẽ giúp đở cho gia đình cô Ân, giúp gia đình cô ấy trở nên giàu có, con yên tâm- Nói xog những lời này, ông Hải(ba Hoàng) bc hẳn đi 

Hoàng vẫn ngồi đó, h đây cậu kô bík phải làm j, nếu cậu đồng ý với đề nghị cửa gia đình thì cậu đã cứu hàng trăm nhan viên trong công ty còn giúp công ty vực dậy khỏi khó khăn, và còn giúp gia đình Nó 1 khoản tiền nhưng nếu như vậy cậu sẽ làm tổn thương Ân- ng` cậu yêu thương, nhưng nếu kô làm vậy gia đình cậu có thể sẽ lâm vào cảnh khốn đốn, cậư vò đầu bức tóc 
_ Con đang nghĩ j, việc đó khó đến nỗi cái đầu của ocn cũg kô giải quyết đc àh- Dì Sáu, Dì Sáu là [d]ú nuôi của Hoàng, có việc j Hoàng lun tìm [d]ú nuôi tâm sự và luôn đc nhận lại nhưng lời khuyên quí báu và những cách giải quyết cực hay 
_ BA mẹ mún con quen với 1 cô gái, nhưng con đã có ng` yêu, nhưng nếu con ko đồng ý, con sợ gia đình sẽ khó xử và lâm vào cánh nguy khó 
_ Hỳ!- Dì Sáu cười 
_ Sao [d]ú lại cười- Hoàng ngạc nhiên 
_ Dì bík hết chuyện đó rồi, Dì chì hỏi để bík suy nghĩ của con thôj 
_ LÀ sao ạh, sao [d]ú bík suy nghĩ của con chỉ wa lời nói 
_ Dì đã sống hơn nữa đời rồi, chuyện j mà dì kô từng trải wa, cái chuỵen bé như mắt muỗi ấy, dì bík thừa, thôi, kô nói chuện đó nữa, dì thấy trong câu nói của con sự bối rối, lo lắng và con rất yêu cô gái ấy thậm chí có thể bằng tình yêu con dành cho gia đình nhưng tình cảm con dành cho cha mẹ con rất lớn, đúng ko? 
_ Vầng, con đang rất bối rối, con cũg đang cố tìm cách giải quyết 
_ Sao con kô đi gặp cô gái họ Trần ấy? 
_ Ý [d]ú là muốn con đồng ý 
_ Đâu có, ý [d]ú là muốn con đến gặp cô gái ấy để nói rằng con đã có bạn gái và việc gia đình con cần hợp đồng với gia đình cô ấy như thế nào ?, [d]ú nghĩ nếu cô gái ấy bík chuệyn, cô ấy sẽ về nói lại với ông Trần, coi chừng ổng sẽ suy xét lại 
_ A ha, [d]ú hay wá, vậy mà con nghĩ kô ra, con iu [d]ú wá, chụt- Hoàng nhảy dựng lên rồi hôn dì Sáu 
_ Cái đó gọi là gừng càng già càng cay, mà con ăn cơm đi, cơm canh nguội hết h- Dì Sáu cười mãn nguyện 
_ Vâng con ăn chứ, mà hình như ba mẹ con chưa ăn j thì phải- Hoàng cúi xuống đang định ăn thì lại ngẩng mặt lên nói 
_ Tý con mang cơm lên cho họ là đc- Dì Sáu 
_ ok, con ăn đây- Hoàng ăn 
Thấy Hoàng ăn ngon miệng, Dì Sáu cũg đi lun 

CHAP 5 : 
QUYẾT ĐỊNH SAI LẦM ! 

Sáng hồm sau : 

Tại phòng nó 

Rèng...rèng...rèng ! 

ZZZ ! 

reng....reng...reng ! 

ZZZ ! 

Réng...réng...réng ! 

ZZZ ! 

Ân điên, Ân khùng, Ân hâm, zậy đi con Ân ham ngủ ! 

_ Hơ...ơ !- Nó dụi dụi mắt thức dậy, với tay tắt cái đồng hồ báo thức. Nó lại nằm xuống 
(*-*), nằm hồi lâu, nó nhìn lên đồng hồ treo tường. 

Đồng hồ điểm 6h55 ! 

_ AAAAAAAAAAAAAAAA- Bỗng có tiếng la thất thanh- Trễ rồi ! 

Ngay lập tức có 1 bóng ng` chạy thằng từ giường ngủ đến toilet. 

1’30’’ sau bóng đen ấy lại chạy ra từ toilet đến chiếc gương đặt kế bên chiếc giường. Chải đầu, làm tóc,... các hành động ấy đc nó thực hiện trong vỏn vẹn 2’. Xong, Nó chạy như bay ra ngoài cửa, ko6 quên vớ chiếc cặp hình heo BOO đặt lộn xộn trên bàn. 

Chỉ kịp vớ miếng bánh mì, mẹ Nó đặt sẵn trên bàn ăn, Nó phóng như bay ra đường, và chạy cỡ ‘’tên lửa phóng’’ trên con đường nhỏ nối 1 con hẻm với đường lớn 

Tại trường học 

6h59’ 

Nó vừa chạy đến cổng thì đã gặp bác bảo về đang ‘’khoe răng’’ với Nó và nói 1 giọng rất chi là ‘ ca sĩ’- Lại trễ nữa chứ j ? 

_ Hỳ, cha mẹ sinh em ra chỉ có mỗi ‘anh’ bảo vệ là hỉu em nhất, ‘anh’....cho em vào nhoa- Nó chớp chớp mắt ( già trẻ, lớn bé đều ko tha) 

_ Đừng có mơ nha cưng, chiêu đó xưa òi- ‘anh’ bảo vệ lại ‘khoe răng’ với nó 

_ Thôi mà...’anh’ tha cho ‘em’ đi mà, ‘em’ xin hứa sẽ không có lần sau- Nó ‘nghiêm chỉnh’ nói 

_ Không có lần sau, chỉ có lần nữa thôj chớ j ? chiêu của bọn bay ông già này bik hết- ông bảo vệ ra vẻ am hĩu ‘sự đời’ ( đừng có đắc thắng vội !) 

_ Dạ......cháu bík rồi- Nó quay lưng đi và lập tức quay lại, cúi đầu chào cái cây ( ?) 

_ Hở, em chào cái j zậy- Ông bảo vệ ngơ ngác nhìn theo hướng nó cúi đầu 

Vèo ! 
Nó nhanh chóng lợi dùng lúc ông bảo vệ không để ý, nó phóng như bay vào lớp học (lớp nó gần cổng trường) 

_ Cái con kia, có đứng lại không thì bảo- Ông bảo vệ đứng đó, hét 1 cách vô vọng ^^ ! 

Trong lớp: 

Bà cô đang hăng say điểm danh, Nó lén lút đi vào lớp bằng cửa sau, nên bả không bík 

_ Nguyễn Hoàng An- Bà cô ‘rống’ 

_ Có 

_ Hoàng Phương Ân- Bả típ tục ‘khoe giọng’ 

_Ơ..ơ, dạ có- Nó luống cuống như mắc tóc vì bị gọi tên nhưng cug nhanh lấy lại tình thần 

_ Phạm Khánh Bình 

_ Có 

…… 

Sau khi vào bàn học, Nó lấy sách vở ra, để làm bản chắn, che cho nó ăn sáng (?!) 

_Nè, bà lại đi trễ nữa àh- Nga quay xuống bàn Nó nói 

_ Ít òi ò õi- Nó cố nói ( nội dung là: bít rồi còn hỏi) 

_ Lại đang ăn sáng àh 

_ Ứ ừ (ừ ừ) 

_ Nãy hắn wa tìm mày đó 

_ Ử, ai (hử, ai?) 

_ Trời, thì Hoàng chứ ai 
_ Ò, ó uyển ì (òm, có chuyện j?) 

_ Tìm mày thoj 

_ Ưk – Lúc này thì nó đã ‘xơi’ xong thức ăn sáng 

_ Sao lúc nào cug đi trể zả? 

_ Ai bít? 

_ Trần Tuyết Nga- tiếng bà cô giáo ‘ văng vẳng’ bên tai 

_ Ơ..dạ có- Nga lúng túng nói 

_...- Bà cô lại típ tục điểm danh 

_ Thôi học bài đi, nói chuyện hoài- Nó nhăn mặt nói 

_ Sao hum nay bà siêng zả, mọi lần bà tàn kéo tui xuống nói chuyện mà- Nga ngạc nhiên nói 

_ Hỳ, bà cứ nói zậy, tui siêng trc h òi, hỳ hỳ- Nó cười 

_ Xì- Nga quay lên 

Sau khi điểm danh,lớp học bắt đầu. Cô giáo hăng say giảng, học sinh say sưa chép bài, riếng nó, chỉ riêng nó là…đang ngủ (*-*) 

Reng….reng…reng 

_ Các em cô gắng học nhe, cug sắp thi rồi đó, thôi các em ra chơi- Nói đoạn, bà cô giáo bc ra khỏi lớp. 

_ Nè, nè, Ân- Nga lay nó 

_ Ơ..hở, có chuyện j không?, óa…oáp- Nó dụi dụi mắt, ngáp 

_ Trời, ngậm cái miệng lại, con gái con lứa j mà không bít giữ ý tứ- Nga mắng iu nó 

_ Kệ tao- Nó nói 

_ h đi đâu, ra căn-tin hay đi với hắn- Nga hỏi 

_ Tất nhiên là đi….tìm anh Hoàng rồi- Nó nói 

_ Ặc, đúng là đồ ‘trai mê’- 

_ Kệ tao mày, cuộc đời tao không có trai là không đc, hehe- Nó nói rồi bc đi 

_ Kệ mày, tao ra căn-tin, sáng h chưa ăn j cả- Nga nói xong thỉ cug bỏ đi 

Nga và Nó, mỗi ng mỗi ngả và mỗi ng đều có 1 quyết định riêng của mình (hơi quá nhỉ ^^) 

Tại lớp của Hoàng 

_ Xí, anh ơi, làm ơn cho em hỏi- Nó kéo áo 1 cậu trai vừa bc ra khỏi lớp 

_ Àh, Hoàng đi đâu òi, lúc nãy còn xin nghỉ cả buổi chiều nữa- Cậu trai ấy trả lời không cần Nó hỏi 

_ Dạ, dạ- Nó quê độ, đành bỏ áo ng` con trai ấy – À, anh có bik anh Hoàng đi đâu ko- Vừa bỏ ra chừa đầy 1s Nó liền nắm lại 

_ Không, mà hình như chuyện quan trọng, thấy trong suốt giờ học Hoàng chỉ xem đồng hồ, chuông vừa reo, cậu ấy xách cặp đi lun, chỉ kịp thẩy tờ giấy xin phép cho lớp trưởng- Ng` con trai ấy vanh vách trả lời, như là thuộc làu ấy 
-W a p H a c k . V n-
_ Vâng, cảm ơn anh- Nó thả áo cậu trai ấy ra, thất thần đi về lớp 

……… 

Reng…reng..reng- Chuông báo kết thúc h ra chơi, học sinh ùa ạt vào lớp học 

Nga vừa vào lớp thì đã thấy khuôn mặt thất thần của Nó, lo lắng, Nga chạy lại ngay chỗ Nó 

_ Nè, bà sao zậy?- Nga hỏi 

_ Anh Hoàng bỏ đi đâu ấy, tao gỏi ảnh cũng không nghe máy- Nó nhìn lên Nga nói 

_ ẶC, lỡ ảnh có chiện wan trọng cần làm thì sao?- Nga nói 

_ Tao không b1k, nhưng thường nếu không ra chơi với tao thì ảnh sẽ gọi điện hoặc nhờ ng` nào đó nói lại với tao, đằng này, ảnh chả nói j, mất tích sau tiếng chuông reo 

_ Mày thịt là…chuyện của con trai, hơi đâu mày lo 

_ Nếu chỉ có zậy thì tao sẽ không rầu như zầy, đằng này nghe nói trong suốt tiết học ảnh chỉ xem đồng hồ, 
rồi chuông reo ảnh xách cặp bỏ đi 1 nc, rồi còn xin phép nghĩ cả buổi chiều nữa 

_ Không sao đâu, chắc nhà ảnh có chuyện j thì sao- Nga tí tục trấn an tinh thần của Nó 

_ Nhưng sao tao lo quá- Nó nhăn mặt nói 

_ Không sao đâu, mày cứ học đi, học xong tính típ- Nga nói rồi quay lên, mâc cho khuôn mặt nó cứ nhăn 
Không lâu sau đó, cô giáo bc vào lớp và bắt đầu h học 

....................................... 

Tại 1 quán nước cách nơi Nó đang ngồi khá xa. 
Có 1 cậu con trai bc vào quán nước, nhìn quanh rồi nhanh chóng tiến đến chiếc bàn nhỏ khuất sau 1 cái cây, nơi mà có 1 ng` con gái khá đẹp đang ngồi 

_ Xin chào !cô có phải là Trần tiểu thư ko ạh - Ng` con trai ấy lên tiếng rồi ngồi xuống 

_ À, ra anh là Trương Trọng Hoàng, tôi không nghĩ anh đẹp đến thế, anh cứ gọi tôi là Kiều đc rồi- Ng` con 
gái ấy nói 

_ vâng, tôi đến chỉ muốn nói vài lời với cô- Hoang nói 

_ Đc rồi, có muốn j thì cug nên uống nc đi đã, có thực mới vực đc đạo mà, anh muốn uống j 

_ Cà phê- Hoàng lạnh lùng nói 

_ Cho 1 cà phê- Kiều con ấy nói to 

_ Cà phê của quí khách ạh, chúc quí khách ngon miệng- Không lâu sau, ng` hầu bàn mang cà phê ra rồi đi vào 

Hoàng lịch sự uống 1 ngụm cà phê, sau đó anh nói- bây h có thể nói chuyện đc chứ 

_ Àh, vâng- Kiều cười nhẹ nói 

_ Tôi đến đây, mún nói với cô là tôi đã có bạn gái, tôi và cô ấy rất yêu nhau, nhưng...gia cảnh cô ấy không đc giàu, và gia đình tôi lại đang thiếu nợ nên bà mẹ muốn tôi và cô quen nhau, nhưng tôi lại không muốn dấu cô chuyện đó, tôi cần gia đình cô nhưng tôi cũng cần bạn gái của tôi, cô hiểu ý tôi chứ ? 

_ Hiểu- Kiều uống 1 ngụm nước- Nếu là trc đây, lúc tôi chưa gặp anh, hẳn tôi sẽ đồng ý với anh vô điều kiện, nhưng h thì khác, sau khi gặp anh tôi mời hiểu ra tôi không thể đồng ý, tôi muốn chúng ta quen nhau, anh có hiểu không ? 

_ Cô....- Hoàng không thốt nên lời 

_ Tôi xin lỗi, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không khiến anh thất vọng đâu, tôi sẽ khiến anh phải thay đổi, tôi đảm bảo, tôi sẽ không thua bạn gái hiện h của anh đâu- Nói rồi, Kiều bc đi, ra khỏi quán, để lại khuôn mặt đang đơ ra của Hoàng. Ngồi hồi lâu câu mỉm cười và thầm nói ‘ gặp cô ấy là 1 quyết định sai lầm của mình’, rồi câu bc đi ra về. Nhưng cậu không về nhà mà ra biển 

.................... 

Trở lại với Nó 

Reng…reng..reng- Tiếng chuông báo kết thúc h học vang lên. Tiếng chuông vang lên như sự giải thoát của hàng trăm con người đang đứng trc bờ vực và nó cug không phải ngoại lệ 

Trong suốt h học, Nó chẳng mảy may nghe cô giảng mà chỉ suy nghĩ, lo lắng cho Hắn, tiếng chuông reo đúng là vị cứu tinh của Nó. Đang dọn dẹp sách vở, thì Nga gọi nó 

_ Nè Ân 

_Gì?- Nó quay lại nhìn 

_ Sào nhìn bà buồn zậy 

_ Không có gì 

_ Zậy về nhà thồi 

_ Không về nhà đâu, tao mún ra biển 

_ Mày đi đâu đi đi, tao đi về, pye- Nga nói rồi bỏ đi 

_ Bye 

CHAP 6: 1 NGƯỜI CON TRAI, 2 NGƯỜI CON GÁI @_@ 

Nó ra biển và bắt gặp Hoàng cug~ đang ngồi ở đó 

_Hoàng- Nó la to, nhưng có vẻ Hoàng chưa nghe thấy 

_ Hoàng ơi- vừa chạy nó vừa la, nhưng nó khựng lại vì…có 1 cô gái khác đang tiến lại chỗ Hoàng của Nó, cô ta ngồi xuống bên Hoàng, cười nói rất vui vẻ. Nó đứng lại và quyết định nghe lén câu chuyện của họ. 

….. 

_ Thì ra anh ở đây- Cô gái cười nói 

_ Tại sao cô ở đây- Hoàng không nhìn cô ấy mà nói 

_ Ờ đây thật đẹp- Cô gái vẫn típ tục nói mặc câu hỏi của Hoàng 

_ Tại sao cô ở đây? Chả nhẽ cô theo dõi tôi? 

_ Tôi không theo dõi anh, mà tôi cug~ chả việc j phải theo dõi anh, chỉ là thý anh nên tôi đi theo thôi, là ‘đi theo’ 
chứ không phải ‘theo dõi’- Cô gái cãi bướng 

_ Cô…- Mặt Hoàng đỏ lên, tức giận 

_ Không ngờ, khi anh giận lại đẹp đến thế- Cô gái nhìn Hoàng cười tươi, lộ rõ vẻ vui sướng 

_ Trơ trẽn- Nó nói thầm 

_ Tôi không muốn nhìn thấy cô, cô đi đi- Hoàng lạnh lùng nói 

_ Anh không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tôi muốn nhìn thấy anh, đc chứ 

_ Mình phải giúp Hoàng thoj- Nó nói định bc ra nhưng…khi nghe típ câu nói của cô gái, nó đứng lại, tim đập liên hồi 

_ Anh quên rằng chúng ta là vk ck chưa cưới àh, anh đừng có mà cứng đầu, nếu ko gia đình anh sẽ phải khốn đốn đó- Cô gái cười tươi, thì ra đây là Kiều. 

_ Cô..cô ta nói j, Hoàng là ck chưa cưới của cổ, thật ko thể tin đc, phi lý- Nó như không tin vào tai mình, Nó té xuống đất, vô tình tạo ra tiếng động 

Hoàng ngạc nhiên, đi lại phía tạo ra tiếng động càng làm Hoàng ngạc nhiên hơn khi Nó đang ở đó, và anh rất bàng hoàng vì có thể cuộc nói chiện của anh đã bị nó nghe thấy và có thể nó đã bik anh đã có hôn ước 

_ Sao vậy? ở đó có j àh- Kiều đi lại, cô ngạc nhiên khi thấy nó- cô pé ấy là ai? 

_ Cô ấy là bạn gái tôi- Hoàng lấy lại bình tĩnh nói và đỡ nó đứng dậy 

_ Bạn gái anh?- Kiều giương đôi mắt to tròn nhìn nó, rồi cô đi 1 vòng quanh nó- Vừa lùn, vừa xấu, nghe nói gia cảnh lại không giàu, thật anh làm tôi ngạc nhiên đấy 

_ Cô ấy thế nào liên quan j đến cô? 

_ Ý tôi là, chỉ vì 1 con vịt xấu xí như vầy( ám chỉ nó) mà anh lại nỡ bỏ mặc 1 con thiên nga như tôi sao, khó tin thật- Kiều cười tỏ vẻ cao ngạo 

_ Tôi thế nào thì mặc tồi, tôi nói cho cô bik nhá, dù tôi có xấu, có lùn hay có nghèo đi chăng nữa thì vẫn còn tốt hơn hạng ng` như cô, cô có đẹp đấy, gia cảnh cô có giàu nhưng trong lòng cô không tốt thì cô cũng chỉ là đống sắt vụn bên con vịt xấu xí như tôi mà thôi- Nó trả đũa sau 1 thời gian im lặng 

_ Cô..cô, đc lắm, đã vậy thì đừng hòng tôi phá bỏ hôn ước, tôi nói cho anh bik nhá, nếu anh không đám cưới vs tôi thì gia đình anh chuẩn bị phá sản đi, hứ!- Nói 1 tràng rồi Kiều bỏ đi 

_ Cái..cái j, phá sán? Phá sàn ak- Nó giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn Hoàng- là sao em không hỉu? 

_ Gia đình anh đang gặp khó khăn sau khi ba anh đầu tư thất bại, gia đình Kiều đang là cơ hội cuối cùng và 
cũng là duy nhất để vực dậy công ty, nhưng ba Kiều nói, nếu muốn ổng đầu tư vào công ty thì anh phải lấy Kiều, lúc đầu, anh định đến để thương lượng vs cô ấy chiện bác bỏ hôn ước, không ngờ h đây cô ấy lại từ chối, thế đấy, cuộc đời nó ** le như vậy- Hoàng ngồi xuống, nói 1 cách bất lực 

_ Thiệt..thiệt vậy hả anh, em xin lỗi, em không bik, em không nghĩ là mình đã khiến anh phải khó xử như vầy, có phải vì em mà anh sẽ phải lấy Kiều ko?, em xin lỗi, em không bik- Nó rơm rớm nc mắt 

_ Em không có lỗi, tại cô ta, tại cô đã nói quá đáng vs em, em sử xự như vậy là phải, nếu em im lặng thì anh sẽ cãm thấy có lỗi lắm- Hoàng kéo đầu nó về vai mình, an ủi 

_ Nhưng h cô ấy đã từ chối, vậy phải làm sao đây- Nó lại ngẩng đầu lên nói 

_ Không sao đâu, anh sẽ thương lượng lại vs cô ta, chắc cô ấy sẽ hỉu- Hoàng cười, an ủi nó 

_ Thiệt hả anh, vậy có đc ko? 

_ Đc chứ, từ trc đến h em đã thấy chiện j anh chưa làm đc ko?, chiện j thì anh cug~ sẽ giải quyết êm đẹp, em yên tâm 

Nó cười rồi dựa vào Hoàng, trái tim nó như đc sưởi ấm, nhưng trong đầu nó lúc này đang là 1 chiện, nó đang suy nghĩ làm cách nào để mọi chiện đc yên ổn, và chỉ còn 1 cách… 

Ngồi hồi lâu thì Nó và Hoàng cug~ ra về vì cug~ đã đến h ăn trưa. 

………. 

**** chiều, nó đã xin phép nghỉ học và đi làm 1 việc quan trọng 
Nó đã rất khó khăn để tìm ra số ĐT của Kiều và hẹn cô ả 

_ Sao? Cô tìm tôi có chiện j- Kiều cười nửa miệng nói 

_ Tôi muốn thương lượng vs cô- Nó nói vẻ cương quyết 

_ Thương lượng? cô lấy j mà thương lượng vs tôi, tiền àh, cô làm j có đủ, có j cô cứ nói đại ra đi, đừng có 
làm giá 

_ Tôi muốn…muốn anh Hoàng là của cô- Nó nói, trong tim như ngàn dao đâm thấu 

_ HUH?, cô vừa nói j?, cô muốn Hoàng là của tôi, chiện đó là tất nhiên, cần j cô muốn- Kiều nói vẻ chắc chắn 

_ Tôi hiểu tính của Hoàng hơn ai hết, tôi biết nếu bt thì có lẽ anh ấy sẽ không chịu làm ck sắp cưới cô đâu, vì 
thế, tôi tìm cô để giúp anh Hoàng thật lòng đến vs cô 

_ Cô giúp tôi? Đc chứ- Kiều ái ngại 

_ Đc- Nó chắc chắn 

_ Cách nào? 

_ !@#$%^&*()!@#$%^&*()!@#$%^&*() – Nó nói hết toàn bộ những j nó nghĩ để giúp Kiều 

_ Không tồi, ít ra tôi cug~ tìm đc 1 lí do khiến Hoàng yêu cô, nhưng tôi nghĩ phải có điều kiện chứ đúng ko? 

_ Ko, tôi chẳng cần j, chỉ mong gia đình cô sẽ thực hiện lời hứa với gia đình anh Hoàng, thế là đủ với tôi rồi 

_ Điều đó là tất nhiên, nhưng cô không nghĩ cho mình sao. 

_ Trong tôi h chỉ cần giúp đc anh Hoàng chứ tôi ko cần j hết 

_ Tôi sẽ cho cô 500tr 

_ Tôi không cần, tiền ko phải tất cả đối vs tôi, đối vs tôi anh Hoàng mới là tất cảm chỉ hy vọng cô giúp đỡ ảnh, kế hoạch sẽ bắt đầu vào sáng mai nhá, chào cô tôi đi- Nó đứng dầy, bc đi 

_ Đúng là tôi đã đánh giá thấp cô, có lẽ cô yêu ảnh thật, nhưng tôi vẫn rất muốn chiến đấu với cô, để xem, Trần Thiên Kiều này với cô, ai thắng ai thua- Sau khi nó đi, Kiều nói thầm 1 mình 

Nó bước đi, nước mắt cug~ rơi, nó đang rất bùn, nó tự hỏi mình đang làm j? Tại sao nó lại đi phá vỡ tình yêu của nó? Nó làm vậy mục đích là j? Có chắc là nó sẽ vui vẻ nếu Hoàng hạnh phúc? …. Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu Nó, lúc này nó nửa mún Hoàng sẽ chấp nhận Kiều nữa muốn Hoàng sẽ từ chối, nhưng nếu chỉ là nó muốn hay không muốn thì làm đc j, phải phụ thuộc vào Hoàng, nhưng h đây, Nó cug~ bik rằng nó ko thể ích kỉ chỉ bik nghĩ cho hạnh phúc riêng mình, Nó phải nghĩ cho gia đình Hoàng, tất cả khiến cải đầu nó muốn nổ tung, nó muốn đc giải tỏa, và nó quyết định đi đến biển, nơi mà nó có thể thư giãn & thoải mái. 

Biển là nới có thể giúp chúng ta thoải mái nhưng trong 1 số trg hợp biển sẽ cho tác dụng ngược lại, đó là khiển con ng` ta càng thêm nặng nề, thêm sâu não, và đó cug~ là trg hợp của nó lúc này. 

Đến biển, nó gặp Hoàng đó là lí do tại sao khi đến biển nó càng thêm buồn, Nó ko đến bên Hoàng, ko la hét gọi tên Hoàng như mọi khi, mà nó đứng ở 1 nơi cách Hoàng 1 khoảng cách ko xa lắm nhưng đối vs nó như 1 vòng Trái Đất. 

/.Một vòng trái đất, em ngồi đây. 
Anh ngồi đây. 
Bên cạnh nhau ngỡ như thật xa 
Không dám nhìn, không nói gì 
Dường như chúng ta chưa từng quen 
Một vòng trái đất. 
Em ngồi đây. 
Em lặng đi, anh ngồi đây ngước mắt nhìn theo 
Không dám gọi tên, nước mắt rơi từ khóe mắt sâu vào tim./ 

Gần nhau, rất gần nhau, chỉ cần Nó bc thêm vài bc, có lẽ nó sẽ ở bên Hoàng, nhưng lí trí nó ko cho phép nó tiến lại Hoàng, Nó chỉ có thể đứng đó, ngắm nhìn Hoàng từ xa… trái tim nó nhói đau. 

Nó đứng đó mà đâu bik rằng Hoàng bik Nó đứng đó, đừng gần anh, nhưng anh ko lên tiếng, vì anh hiểu nó, anh yêu nó và hơn hết anh ko muốn nó bc chân ra khỏi cuộc đời anh. 

Đứng nhìn hồi lâu nó bỏ về trong nc mắt. 

CHAP 7: XIN LỖI! EM KHÔNG ĐỦ KHẢ NĂNG. 

Sáng hôm sau. 

Như mọi hôm, nó đến trg, nhưng hôm nay nó đến từ sớm và chỉ đứng ở cổng, không bc vào trg, dường như nó đang đợi ai đó. Đột nhiên nó bc đi, đi đến chiếc xe 4 chỗ màu trắng vừa thắng lại trc cổng trg. 

Nó bc đến, ng` trong xe cug~ bc ra- đó là Kiều, thì ra ng nó đợi là Kiều. Nó và Kiều bc vào trg`. 

Nó vs Kiều đi với nhau như trời vs vực, nó khác Kiều, và khác vs tất cả những cô gái giàu có, tuy khác nhau, nhưng nó vs Kiều song hanh, ai dám bảo nó ko nổi bật, nó cug~ nổi bật chứ, mà nổi bật theo cách khác, nó ko son phần, ko thời trang, ko trang sức, nhưng vì là bạn gái của Hoàng nên đi tới đâu nó cug~ là trung điểm. Đến p` hiệu trưởng 

_ Đây là p` hiệu trưởng, tôi đợi chị ở đây – Nó nói 

_ Ừh- Nói rồi Kiều bc vào p`, không đầy 5’ sau cô bc ra với khuôn mặt rạng rỡ- Tôi học chung lớp với Hoàng 

_ Đúng theo kế hoạch, chúc mừng cô- Nó miễn cưỡng nói 

_ Ko có j? nhưng h tôi phải làm j? 

_ Thế chân tôi trong trái tim Hoàng, ng` con trai hôm wa tôi nhờ cô chuẩn bị, có chứ? 

_ Tất nhiên, ảnh cug~ đẹp, nhà cug~ giàu, chỉ là ko bằng anh Hoàng thoj 

_ Sao cug~ đc, ra chơi tôi chờ cô ở căn-tin, cug` anh ta- Nói rồi nó bc đi- Chúc cô may mắn- Và ko quên nói vọng theo 

_ Cám ơn- Kiều nói to 

Reng…reng…reng 

Tiết học bắt đầu. 

Vào học mà tâm trí nó ở đâu đâu, nó ko chú tâm vào học đc, phải nói là ko thể, nó đang ngóng tình hình bên lớp Hoàng tuy nó bik là ko thể vì lớp nó cách lớp Hoàng 1 dãy hành lang tuy chỉ hơn kém nhau bậc học. (Hoàng học A1, nó học A4) 

Reng…reng…reng 

Một lần nữa tiếng chuông lại vang lên sau 3 tiết học nặng nề. 

_ Mày đi đâu?- Nga hỏi nó 

_ Ra căn-tin chứ đâu- Nó lạnh lùng nói, điều này khiến Nga ngạc nhiên. 

_ Không tìm Hoàng àh, hay 2 đứa mày hẹn vs nhau 

_ Không- Nói rồi nó nhanh chóng bc đi. 

Căn-tin: 

Lúc này căn tin như 1 cái chợ vỡ, đủ mọi âm thanh, từ la hét, nói chuyện, đến hát cug~ có. Nó bc vào, như mọi ngày nó sẽ đi chọn thức ăn nhưng hôm nay khác, nó đi đến 1 cái bàn khuất, sàu cug`, và nằm trong góc. Nó ngồi hồi lâu thì Kiều và 1 cậu con trai lạ mặt bc vào, thấy Nó, Kiều nhanh chóng đi lại. 

_ Mời anh,cô ngồi- Nó lịch sự nói. Kiều và ng` con trai ấy làm theo 

_ Đây, ng` cô cần đây, anh ấy tên Hạo Dương, Phạm Hạo Dương- Kiều lên tiếng 

_ Chào, tôi là Phạm Hạo Dương, em họ của chị Kiều- Hạo DƯơng cười, quả thật anh ấy rất đẹp, nhưng nếu so với Hoàng, Hạo Dương còn kém 1 bậc. 

_ Rất hân hạnh đc gặp anh, có lẽ anh cug~ bik kế hoạch của tôi, hy vọng anh giúp đỡ 

_ Bik, và tôi hơi ngạc nhiên, và rất muốn bik lí do cô làm vậy- Hạo Dương nói 

_ Không liên quan đến anh, anh ko cần bik- Nó nói lạnh lùng- Anh bằng tuổi tôi? 

_ À..ùm, tôi học A2- Hạo Dương quê độ nói 

_ Thế thì dễ rồi, việc típ theo, tôi cần cô tung tin tôi và Hạo Dương quen nhau cho mọi ng` bik 

_ Rất sẵn sàng- Kiều nói rồi bc đi 

_ Tý ra về anh đến lớp tôi- Nó nói rồi bc đi, đề lại Hạo DƯơng với 1 mớ câu hỏi torng đầu 

Reng…reng…reng- Tiếng chuông báo hiệu hết h ra chơi vang lên. 

Nó đang ngồi thẫn thờ trong lớp, chợt di động của nó chớp đèn liên tục. 

< Có tin nhắn mới> màn hình DD của nó hiện lên hàng chữ 

Nó mở ra xem, là Hoàng 

< Sao ra chơi em ko đến tìm anh, có chuyện j hả? hum nay Kiều đến lớp anh học, bùn wa’> 
Nó nhắn lại 

< Em bận học, sr, thôi cô vào lớp rồi, đừng pm cho em nữa> 

Sau tin nhắn đó, nó ko nhận đc 1 hồi âm nào của Hoàng. Tạo khoảng cách với Hoàng sẽ tốt hơn cho cả Nó và Hoàng 

Không lâu sau, cô giáo vào lớp và bắt đầu buổi học. 

Reng…reng…reng- Chuông báo hịu hết h học vang lên 

Nó sắp xếp sách vở 

_ Hoàng Ân- 2 giọng nói của 2 ng` con trai cug` vang lên khiến nó khá ngạc nhiên nhưng cug~ mau chóng lấy lại tinh thần, nó ngước lên mỉm cười 

Thu dọn sách vở xog, nó bc ra cửa lớp, gặp Hạo Dương và cả Hoàng. Nhưng nó tiến về phía Hạo Dương 
cười rồi quay sang Hoàng 

_ Hôm nay em về với Hạo Dương, anh về 1 mình nghen- Nó cug~ cười 

_ Hạo Dương, là ng` này sao- Hoàng chỉ tay về phía Hạo Dương 

_ Chào bạn tôi là Phạm Hạo Dương, học bên A3- Hạo DƯơng lên tiếng 

_ Tại sao lại ko về với anh mà đi với ng` này- Hoàng hói nó 

_ Chúng tôi đang quen nhau, anh ko bik sao- Hạo Dương nói thay nó 
Nó chỉ mỉm cười nhẹ 

_ Cái j? Quen nhau? Tại sao như thế đc, chúng ta yêu nhau mà Ân- Hoàng khá ngạc nhiên 

_ Em xin lỗi, em chợt nhận ra là em chỉ ngưỡng mộ anh chứ ko hề yêu anh, ng` em yêu là Hạo Dương- Nó nói, từng lời từng chữ của Nó như nhát dao vào tim Hoàng, nhugn7 đâu chỉ có Hoàng đau, nó cug~ rất đau, rất đau 

_ Thôi vể thôi em- Hạo Dương nói 

_ Ừm, thôi em về, pp anh- Nó bc đi 

_ Chào bạn- Hạo DƯơng lịch thiệp nói rồi bc đi 

No và Hạo Dương đi đc vài bc thì bị Hoàng túm lại 

_ Anh ko tin, anh ko tin em ko hề yêu anh, có phải vì Kiều ko, có phải vì cô ta nên em mới làm vậy đúng ko?- Hoàng nói mà cứ như anh đang khóc 

_ Không, em là em, cô ta là cô ta, cô ta ko dính dáng j đến em, em yêu ai thì em nói em yêu ng` đó, em hết yêu anh rồi, anh phải hỉu- Nó nói rồi bc đi nhanh, Hạo DƯơng cug~ dần bắt kịp Nó 

Hoàng đứng đó, cậu ko tin đó là sự thật (ai bảo thật âu! _ ), Kiều bc đến bên Hoàng 

_ Anh chưa bik j sao? Ân và DƯơng quen nhau, cả trg ai cug~ bik, chỉ có anh khờ khạo mới ko tin đó là sự thật thôi, hồi nãy, khi ra chơi, cô ta còn giới thiệu Dương với em mà, 2 ng` đó tình tứ lắm, cô ta bảo ‘ cho anh cho em’ cô ta ko còn yêu anh nữa, ngày xưa cô ta nói tiếng yêu với anh chỉ để đc nổi tiếng, đc mọi ng` bik đến mà thôi, h cô ta đc thứ cô ta muốn rồi thì đá anh đi như cái giẻ rách, cô ta yêu j anh, chỉ lợi dụng anh thôi- Những lời của Kiều như sát thêm muối vào trái tim rỉ máu của Hoàng. 

Hoàng như điên như dại, anh chạy đi, gặp ai cug~ hỏi 

_ Có phải Nguyễn Hoàng Ân đang quen với Phạm Hạo DƯơng ko? Và anh nhận lại là, cái gật đầu, có khi là ‘ anh ko bik àh, tin này ai cug~ bik’- 1 lời nói phũ phàng 

Anh ko muốn tin, nhưng sao mọi thứ anh nghe, anh thấy thì đều phản lại anh, tất cả dường như đều muốn chứng mình đó là sự thật- Nó đã rời bỏ anh và đến với ng` khác, và h đây ng` đang ở bên anh là Kiều, có lẽ vậy, có lẽ Kiều mới cần thiết cho anh, nhất là lúc này. Lúc này Kiều đang cười thầm trong bụng, 1 nụ cười sảng khoái, chỉ vài lời nói, cô đã có đc Hoàng. 

Quay lại với Nó, sau khi đi cug` Hạo DƯơng ra khỏi cổng, Nó nói lời chào tạm biệt rồi 1 mình chạy xe về nhà, tâm trạng cực ko ổn 

Chắc h Kiều đang ở bên Hoàng, chắc Hoàng đang bùn lằm, đang đau lắm, mình cug~ vậy, nhưng làm sao đc, chỉ còn cách này, ảnh mới chấp nhận đến bên Kiều, và cug~ đề cứu gia đình ảnh. Nhưng sao mình bùn wa, phải chăng mình đã làm đúng, nhưng h sao con tim mình đau quá, h đây mình chỉ muốn khóc, em xin lỗi anh, Hoàng àh, xin lỗi! em không đủ khả năng, anh cho em xin lỗi! 
Nó về nhà, vào thằng p`, đóng cửa lại và khóc. 

(bạn đang đọc truyện tại WapHack.Vn, chúc bạn online vui vẻ)

CHAP 8: CÒN ANH THÌ SAO? 

Sáng hôm sau : 

Nó đến trg trong 1 tâm trang cug~ như hình thái bên ngoài ko thể nào kinh khủng hơn, nó như ng` điên, thất thần đi vào trg, đầu tóc thì rối rắm, quần áo tuy có đeo nơ, đóng thùng, nhưng nhăn nhúm lại, đôi mắt sưng mọng và thâm quầng lại. Nó ko còn là Nó nữa. Đó chính là kết quả của 1 đêm qua ko ngủ, ngồi khóc thút thít. 

Hoàng cug~ ko hơn j nó, h đây anh ko còn là hotboy nữa roj, tuy bên ngoài có chỉnh chu thật, nhưng tính tình của anh đã thay đổi, lạnh lùng, bất cần đời. Sáng nay anh vừa ‘bum’ 1 thằng con trai đi ngang qua anh nhưng vô tình đụng anh (chỉ vô tình thoj _ ). Anh đã quăng 1 lá thư của 1 cô gái khá xinh, đến tặng anh nhằm làm wen do bik đc tin nó và Hoàng chia tay. Quá lạnh lùng và tàn nhẫn. Anh đã thay đổi, thay đổi rất nhìu 

Ko bik vô tình hay cố tình, Hoàng & Nó đi ngang qua nhau, Nó nhìn Hoàng đau đớn, còn anh, anh ko nhìn Nó, lặng lặng bỏ đi, trong lòng anh cug~ đau lắm. 

Nó vào lớp, tâm trạng bùn không tả nổi, h đây nó chỉ muốn đến bên Hoàng nói là Nó rất yêu anh và giải thik hết mọi chuyện – đó là trái tim nó mún thế, nhưng còn lí trí nó thì ngăn lại, ko cho phép. Nó đã nghe theo lí trí ( _ !) 

3 tiết học trôi qua với nó dài dằng dằng, h nó cug~ ko còn tầm trí nào để học nữa. 

Reng…reg…reng- Tiếng chuông báo hịu h ra chơi vang lên- sự giải thoát cho nó 

Ra chơi, nó chỉ ở trong lớp, úp mặt xuống bàn và ngủ. T^T 

_ Ân ơi, có anh nào tìm bà nà- Tiếng lớp trưởng oang oang khiến nó phải ngẩng mặt lên, nhìn ra phía cửa- là Hạo Dương 

_ Anh ta đến đây làm j nhỉ?- Nó lẩm bẩm- Có chiện j ko?- Nó đến trc mặt Hạo Dương hỏi 

_ Tìm bạn- Hạo DƯơng trả lời tỉnh queo 

_ Tìm tôi? Để làm j? 

_ Ặc, bạn wen là h mọi ng` đang đồn rặng tôi và bạn đang wen nhau, Hoàng cug~ khá tin rồi, mà nếu h tui vs bạn ko gặp nhau, nói chuyện, chắc ng` khác sẽ nghi ngờ, rồi lỡ mọi chuyện đổ vỡ, thì kết quả sẽ thế nào? Tự bạn bik lấy- Hạo Dương ‘thuyết’ cho Nó 

_ rồi rồi, bạn nói khiến tôi nhức đầu wa, h bạn mún j nói thẳng ra đi- Nó chán nản nói 

_ Đi ăn chứ làm j- Hạo Dương nắm tay nó lôi đi 

Đến căn tin, Nó gặp Hoang và Kiều đang ngồi cug` bàn vs nhau, lúc đầu Hạo DƯơng có vẻ mún ngồi chung nhưng nó tỏ vể ko muốn nên cậu cug~ thôi, Nó và Hạo Dương gọi món rồi chọn 1 bàn gần gần cửa sổ (sở thích của Nó) đề ăn. Ăn xong, cug~ là lúc vào học, Nó chia tay hạo Dương rồi trở về lớp. Sau buổi ăn hôm đó, nó có vẻ thân với Hạo Dương bởi cậu là 1 ng` vui vẻ, rất hỉu ý của Nó, nó rất vui vì đã có thêm 1 ng` bạn mới. 

Đang học, đột nhiên DD nó nháy điện- tin nhắn của Hoàng 

< Ra về, em ra sau trg`, anh có chuyện muốn nói> 

Nó ko quan tâm, cất DD vào cặp và tiếp tục học (sau buổi ăn vs Dương, tâm trạng nó đã khá hơn) 

Ra về. 

Nó thu dọn sách vở, bc ra ngoài cửa lớp, nó lại nhận đc tin nhắn của Hoàng 

< Anh đang đợi em ở sau trg`, em đến đi> 

Tin nhắn của Hoàng ko lay chuyển đc ý định của nó- Nó sẽ ko ra sau trg, và sẽ quên Hoàng. Nhưng, tự nhiên Hạo Dương chạy lại Nó. 

_ Đi với mình chỗ này- Hạo Dương nói 

_ Chổ nào- Nó hỏi 

_ ĐI rồi sẽ bik- Nói rồi Nó và Hạo Dương bc đi 
Nhưng đi đc 1 lúc thì nó chợt nhận ra, hạo Dương dẫn nó đến sau trg`, n1o dừng lại. 

_ Cậu dẫn mình ra sau trg làm j? 

_ Ờ… 

_ Có phải để gặp Hoàng ko? 

_ Ừm 

_ Tại sao? 

_ Ra rồi sẽ bik- Nói rồi, hạo Dương kéo nó đi, mặc cho Nó hết sức kháng lại 

Sau trg` là 1 bãi đất trống. 

Nó và Hạo Dương đến thì đã thý Hoàng & Kiều đứng đợi sẵn ở đó. 

_ Sao 2 ng` lề mề thế- Kiều phàn nàn 

_ Xin lỗi- Hạo Dương cười 

_ Có chiện j mà lôi tôi đến đây- Nó lạnh lùng hỏi 

_ Anh muốn 3 mặt 1 lời, anh ko thể chịu nổi lí do mà em đưa ra để chia tay anh- Hoàng nhăn mặt nói 

_ Ko chịu thì kệ anh, nhưng thật tiếc đó lại là sự thật- Nó nói, khuôn mặt ko cảm xúc 

_ Anh…anh 

_ Thôi nào- Kiều lên tiếng 

_Cô im đi, ở đây ko cô ko có quyền lên tiếng- Hoàng nạt Kiều 

_ ok, ko nói- Kiều miễn cưỡng chấp nhận vì cô hỉu nếu h cô típ tục nói thì Hoang sẽ nổi điên lên 

_ Thật sự là vậy sao? Em chỉ nghĩ đến mình còn anh thì sao? Em ko nghĩ rằng anh sẽ thế nào sau 1 thời gian chúng ta quen nhau rồi chỉ sau 1 lời nói, em đá anh đi như kai’ giẻ rách, em ko nghĩ mình quá tàn nhẫn sao?- Hoàng thật sự đã nổi điên, anh ko kiềm chế đc mình, anh nắm lấy Nó, bóp mạnh bờ vai nó 

_ A đau, anh bỏ tôi ra, anh làm tôi đau- Nó nhăn mặt 

_ Anh bỏ cô ấy ra, anh ko có quyền làm vậy, cô ấy yêu ai là quyền của cô ấy, anh có quyền j mà làm vậy- Hạo Dương cản Hoàng 

Hoàng buông Nó ra sau khi Hạo Dương kết lời, quay qua Hạo Dương, anh đấm Hạo Dương ngay miệng, khiến Dương té nhào xuống đất, mép miệng có máu. Nó chạy lại bên Hạo Dương, lo lắng 

_ Có sao ko?- Nó lo lắng hỏi, quay qua Hoàng, Nó nạt- Anh làm kai quái j vậy hả? Anh tưởng làm vậy tôi sẽ trở về bên anh àh, anh nhầm rồi, tôi đã hết yêu anh, và sẽ ko yêu anh nữa, anh có hỉu ko? 

_Anh..anh anh ko kìm chế đc, anh xin lỗi- Hoàng cúi mặt xuống 

_ Thật là quá quắt, đi thôi Hạo Dương, tôi dìu bạn đến p` y tế- Nó đỡ Hạo Dương đứng dậy và bc đi. 

CÒn lại nơi ấy, Hoàng & Kiều, Hoàng khụy xuống, anh cảm thấy rất đau, chưa bao h anh đau vậy, đây là lần đầu anh thấy nó lạnh lùng với anh, chưa bao h anh dám nghĩ trc mặt anh, Nó lại đi binh 1 thằng con trai khác ngoài anh, nó đã thay đổi thật rồi, và trái tim anh đang rỉ máu. Kiều đỡ Hoàng dậy, cười nói 

_ Anh thấy đó, cô ta có yêu anh đâu, cô ta phũ phàng vậy còn j, anh quên cô ta đi 

Hoang im lặng, có lẽ Kiều nói đúng, nó đã quá phũ ph

Back to posts

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!

XtGem Forum catalog