XtGem Forum catalog
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
[Truyện bạn đang đọc được up full tại WapSo1.Pro, chúc bạn có những giây phút thư giản vui vẻ]

[Một tác phẩm sắp kết thúc, đừng quên truy cập lại WapSo1.Pro để đọc nhiều truyện hay nữa bạn nhé, cảm ơn đã tin dùng, chúc bạn luôn thành công trong cuộc sống,thân..!!!]
This feature is currently unavailable on this XtGem account - please contact site administrator / upgrade the account. All submitted e-mails will be delivered after the feature is re-enabled.



Truyện ngắn hay về một người mù

Bạn sẽ có cảm xúc thế nào khi đối diện một người mù? Ái ngại hay thương cảm cho số phận họ phải gánh chịu. Hãy đọc truyện dưới đây để cùng nhìn thấy một khía cạnh của một vấn đề với tình cảm của tác giả đối với những người không bao giờ thấy được ánh sáng…

truyen ngan, doc truyen ngan, truyen ngan hay

Truyện ngắn – Bởi thường thì đôi mắt của những người mù nó đùng đục và lạnh lùng thế nào ấy, khi một người bình thường nhìn vào cứ tưởng mình đang nhìn một cái xác không hồn. Cũng có vài đứa mắt trong veo, nhưng đôi mắt của chúng luôn nhìn vào một điểm cố định nhưng chẳng chú trọng vào ai.

Truyện ngắn hay – Hôm nọ có anh lên thăm hai đứa nó nói đùa: “Mấy em ạ, doc truyen các em thì luôn được nhìn thẳng, còn những người bình thường đôi lúc họ không làm được như thế đâu?” rồi anh trầm ngâm chẳng nói thêm gì.

Hai đứa mù cầm gậy quờ quạng đi trong cái chạng vạng của buổi chiều, góc kia của bầu trời đỏ quạch ráng chiều, cái ánh đỏ đó chiếu chênh chếch lên cái mặt sông rồi phản chiếu vào mặt người trông ai cũng đỏ bừng làm cho mặt mấy thằng oắt con mới lên tiếng kia trông như đang xấu hổ vì những câu nói của mình.

Còn hai đứa mù có nghe câu đó, chúng chẳng quan tâm. Lúc đầu khi đi ra đường chúng cũng nghe thấy, chúng cũng đã từng cảm thấy nhói đau khi nghe được những lời như thế – Truyện ngắn hay. Nhưng bây giờ khi đã nghe quá nhiều thì những câu nói đó càng làm chúng khinh bỉ những con người có mắt kia mà thôi.

Hai đứa một trai một gái, khoảng độ tuổi 15-16, chẳng phải là anh em nhưng lại ở cùng nơi với nhau. Hôm nay chúng đi ra đường dạo một tí, trung tâm chúng ở cách đó cũng chẳng bao xa. Chúng đi dạo, lầm lũi để được nghe tiếng người đi, doc truyen tiếng xe cộ và cả để cảm nhận một chút cái lành lạnh của thời tiết lúc về chiều – Truyện ngắn hay.

Trung tâm chúng ở là nơi bảo trợ cho những đứa trẻ mù như chúng, chúng vẫn được học vẫn được chơi nhưng thường chỉ là chơi với nhau. Bởi thường thì đôi mắt của những người mù nó đùng đục và lạnh lùng thế nào ấy, khi một người bình thường nhìn vào cứ tưởng mình đang nhìn một cái xác không hồn. Cũng có vài đứa mắt trong veo, nhưng đôi mắt của chúng luôn nhìn vào một điểm cố định nhưng chẳng chú trọng vào ai – Truyện ngắn hay. Hôm nọ có anh lên thăm hai đứa nó nói đùa: “Mấy em ạ, các em thì luôn được nhìn thẳng, còn những người bình thường đôi lúc họ không làm được như thế đâu?”, rồi anh trầm ngâm chẳng nói thêm gì.

Truyện ngắn – Chúng không hiểu muốn hỏi nhưng anh chỉ cười vỗ đầu chúng mà thôi. Cái xã hội rộng lớn thênh thang và nhiều màu sắc này nó phức tạp quá, chúng có muốn hiểu cũng chịu thôi. Đã từ lâu rồi chúng quen với nếp sinh hoạt là học chữ nổi, làm tăm để đưa cho người ta bán, đến giờ ăn thì ăn, rỗi thì đi tha thẩn nói chuyện đã thành quen, cái cuộc sống trước khi vào trung tâm chỉ được đôi lúc gợi nhớ qua những lần nói chuyện, tâm sự với nhau mà thôi – Truyện ngắn hay. Nhưng thường thì ai cũng tránh nhắc lại quá khứ của mình, bởi vì đã vào trung tâm, đã được xã hội cưu mang thì rõ ràng quá khứ của chúng có nhớ thì cũng chỉ là những quá khứ buồn mà thôi.

Lại nói đến hai đứa bé, chúng đã đến công viên, hai đưa lần đến một cái ghế đá để ngồi. Chúng tuy không thấy nhưng cái quãng đường này đã quá quen thuộc với chúng, chúng đi dạo hằng ngày chỉ trừ những hôm trời mưa mà thôi – Truyện ngắn hay. Hai đứa ngồi xích gần lại nhau để làm giảm bớt cái lạnh khó chịu đang len lỏi vào từng ngóc ngách trên cơ thể của chúng.

Có một vài người đi ngang qua, nhìn chúng khẽ lắc đầu “tội nghiệp”. Chúng nghe thấy hết. Ông trời tuy không phải lúc nào cũng công bằng nhưng cũng biết chuộc lại lỗi của mình khi trao cho những người mù những đôi tai nhạy bén và khứu giác tuyệt vời – Truyện ngắn hay. Họ phải được đền bù một chút nào đó cho dù nó chẳng thấm tháp gì so với sự mất đi đôi cửa sổ của tâm hồn. Nếu ai đó đến thăm chúng chỉ một hai lần thôi, thì vài hôm sau tới lại, chúng chỉ cần nghe tiếng bước chân hoặc nhờ vào mùi mồ hôi quen thuộc chúng liền nhận ra ngay – Truyện ngắn hay. Bộ não của con người dành một khoảng không rất lớn để chứa hình ảnh của mỗi con người, mỗi sự vật mà họ thấy, doc truyen còn đối với những người mù như chúng, cái không gian đó được dùng để lưu tất cả âm thanh, mùi vị và cả những đường nét mà đôi bàn tay chúng cảm nhận được.

Thằng bé ngồi co ro, nó nhớ cái lạnh mà nó từng phải trải qua khi một mình bơ vơ. Nó vốn mù từ lúc mới sinh ra, chẳng biết cha mẹ là ai, nó được người ta thương tình nuôi sống bằng vài miếng cơm thừa. Nó không biết tình thương của cha mẹ, không biết đôi mắt màu gì, nhìn thấy là gì, ở trong đôi mắt nó chỉ có một màn tối sâu thăm thẳm – Truyện ngắn hay. Nó ngồi tâm sự với con bé, nó nói rằng nó khao khát được nhìn được thấy những cái xung quanh nó cho dù xấu xa hay tốt đẹp, hằng đêm nó nằm mơ nó sẽ được thấy, nhưng trong giấc mơ của nó cũng chỉ có những tiếng nói mà thôi. Ngay cả cơn mơ cũng chả có hình dáng, nó buồn quá…

Con bé nghe rồi bảo nó như nó vẫn còn hạnh phúc hơn con bé. Con bé vốn lúc nhỏ chả bị mù, nó vẫn có cha có mẹ, nhưng rồi tai nạn giao thông đã cướp đi cha mẹ nó và làm nó bị mù. Nó phải vào trung tâm ở, bởi chẳng có ai thân thích còn lại trên cõi đời này. Rồi cứ từng ngày đi qua hình ảnh cha nó, mẹ nó cứ phai dần phai dần – Truyện ngắn hay, ba mẹ nó chỉ còn những hình ảnh lờ mờ, doc truyen và đến bây giờ nó không còn cảm nhận được hình ảnh của ba mẹ nó và cũng không nhớ được con sông xanh, hay những đồng lúa những con đường. Đã nhiều khi nó khóc vì không thể nào tìm lại được hình ảnh của cha mẹ. Đau khổ nào hơn khi đã thấy nhưng bây giờ không thể thấy. Không biết mà muốn biết vẫn sướng hơn nhiều cái nỗi khổ biết rồi lại thành không biết…

Lúc này, hai đứa trẻ vẫn ngồi đó, không nói gì, chúng đang lắng nghe đấy, nghe tiếng lá rơi, tiếng gió thổi, tiếng chân người… Chúng cũng biết cái đẹp… cái đẹp theo cách nhìn nhận của những người mù. Tôi và bạn có biết chăng ? – Truyện ngắn hay

Back to posts
Comments:

Post a comment

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!